Đọc truyện Bà chúa tuyết
Câu chuyện cổ tích bà chúa tuyết để là mẩu truyện hay cùng đầy ý nghĩa. Truyện dạy mang lại ta bài học nếu chăm chỉ cần cù thì luôn luôn được thường đáp, sự lười nhác và độc ác thì sẽ bị trừng trị thích hợp đáng. Mời những em bé dại đón đọc. Bạn đang xem: Bài học rút ra từ câu chuyện bà chúa tuyết
Xưa có một người lũ bà góa chồng có 2 cô nhỏ gái, một bạn là nhỏ đẻ còn một bạn chỉ là con chồng. Nhì cô đàn bà thì tính nết cùng sắc đẹp hoàn toàn đối lập nhau, cô con nuôi thì cần cù siêng năng, bạn lại khôn xiết xinh đẹp, cô bé đẻ thì vừa xấu xí, vừa lười nhác. Người mẹ thì nuông cô đàn bà xấu xí hơn bởi đó là con đẻ của bà ta. Do vậy, toàn bộ mọi bài toán trong nhà phần nhiều đến tay cô nhỏ nuôi, cô vì chưng quá bận bịu với nhiều việc trong nhà nên khi nào xống áo cũng lấm lét, tay chân mặt mũi thì nhọ nhem y như cô nhọ nhem trong gia đình.
Hàng ngày cô nhỏ xíu đáng mến ấy yêu cầu ra ngồi ở con phố gần giếng kéo sợi, số lượng sợi cô đề xuất kéo hàng ngày nhiều đến cả tay cô tiết chảy rỉ ra. Có lần huyết chảy ra sợi bông các quá, để triển khai sạch sợi, cô khom người xuống giếng nhằm rửa, không may cô tuột tay để rơi ống tua xuống giếng. Cô mếu máo và chạy về xin lỗi và kể lại chuyện không may mắn kia với bà dì ghẻ. Bà mẹ kế nghe chấm dứt mắng cô xối xả thậm tệ, rồi nhẫn trung khu bảo cô:
– Mày đánh rơi ống sợi xuống giếng thì mày nên xuống này mà lấy nó lên!
Cô bé nhỏ đành yêu cầu chạy ra giếng, cô không biết phải làm ráng nào. Vào lúc tinh thần quá sợ hãi, cô đành cần liều mình nhảy xuống giếng để mò ống sợi. Cô bất tỉnh lịm đi, lúc cô hồi tỉnh với mở mắt ra thì cô thấy mình sẽ nằm bên trên một cánh đồng cỏ cực kỳ đẹp, các bông hoa nở rực thi nhau đua sắc đẹp dưới ánh nắng vàng ươm của khía cạnh trời. Cô đứng lên bước đi trên đồng thảm cỏ mượt, cô đi đi qua đồng cỏ thì cô thấy một lò nướng bánh, vào lò đầy ắp bánh mì đã được nướng chín, bánh mình hotline cô:
– cô bé xinh đẹp ơi, cô làm cho ơn nhanh tay kéo công ty chúng tôi ra! Hãy kéo công ty chúng tôi ra kẻo shop chúng tôi sẽ bị cháy hết, chúng tôi đã được nướng chín không còn cả rồi.
Cô gái tiến lại ngay sát lò bánh, cô lấy cái xẻng sát lò lấy hết số bánh ra, tiếp đến cô lại đi tiếp. Trê tuyến phố đi cô gặp mặt một cây táo bị cắn dở sai trĩu quả, cây gọi cô:
– cô gái ơi, cô hãy rung tôi đi, cô hãy rung để đầy đủ trái hãng apple rụng xuống, táo chúng tôi đã chín không còn cả rồi.
Thấy táo bị cắn dở nói vậy, cô nhỏ xíu dùng tay ôm vào thân cây cùng rung, cô rung cho đến khi trên cây không còn một trái táo apple nào. Tiếp đến cô xếp hết đầy đủ trái táo khuyết chín ngọt mọng thành gò rồi lại cách tiếp.
Sau thuộc cô bé nhỏ tới 1 căn nhà nhỏ, cô gõ cửa, một bà núm răng lớn kệch xẹp đầu ra, thấy được bà cô lúng túng bỏ chạy. Bà cụ call cô bé nhỏ lại rồi bảo:
Cô cháu gái! Đừng sợ, hãy ở đây với bà, cháu chỉ việc làm việc siêng năng siêng năng giúp bà, thì cháu sẽ có tất cả phần đông gì cháu muốn. Con cháu hãy dọn nệm nằm của bà thật chu đáo, cháu nhớ rũ giường thật cẩn thận, mọi khi có lông cất cánh ra thì hạ giới mới bao gồm tuyết rơi. Bà chính là bà chúa tuyết phía trên cháu.
Nghe bà thế nói giọng rất là đầm ấm và sát gũi, cô bé xíu bằng lòng làm việc lại thuộc bà cụ. Hằng ngày, cô nhỏ xíu rất siêng năng dọn dẹp, cô tuân theo đúng như lời bà dặn, rũ nệm thật mạnh để có lông cất cánh ra như là những bông tuyết white xóa. Thấy cô nhỏ xíu ngoan ngoãn chăm chỉ, bà dành cho cô nhỏ nhắn một cuộc sống rất thoải mái và sung sướng, bà không lúc nào nặng lời với cô bé, ngày nào cô nhỏ bé cũng được nhà hàng rất ngon lành. Ở với bà chúa tuyết được 1 thời gian, cô bé nhỏ cảm thấy trong tâm địa mình tràn ngập nỗi buồn. Thời gian đầu, cô cũng lưỡng lự là vì sao mình bi thảm nữa nhưng sau đây cô nhỏ nhắn mới biết là vì mình ghi nhớ nhà. Mặc dù, nghỉ ngơi với bà chúa tuyết, cô rất sung sướng và đầy đủ, các bước cũng không tồn tại gì là khó nhọc mà lại cô vẫn rất ao ước được trở về nhà. Nỗi ghi nhớ nhà càng ngày càng dâng cao, rứa rồi một ngày cô thưa cùng với bà chúa tuyết:
Thưa bà, con cháu nhớ đơn vị quá, dù lúc còn ở dưới hạ giới, cháu không có được một cuộc sống đời thường đầy đầy đủ như ở nơi đây nhưng con cháu cũng tất yêu ở lâu bền hơn được nữa, cháu hy vọng xin phép bà cho cháu được quay trở lại nhà, về với những người dân thân trực thuộc của cháu.
Bà chúa tuyết nói với cô bé:
– giả dụ cháu ý muốn về thì bà cũng vui lòng. Bởi cháu đã thao tác rất siêng năng giúp bà, vậy để bao gồm bà tiễn cháu về nhà.
Bà chúa tuyết di động cầm tay cô nhỏ nhắn và dắt cô nhỏ nhắn tới một cái cổng. Dòng cổng mở ra, khi cô bé xíu vừa bước đi lên thềm cổng thì bỗng gồm một trận mưa quà rơi xuống phủ kín người cô bé.
Bà chúa tuyết nói:
– Đây chính là phần thưởng bà tặng kèm cháu vày cháu khôn xiết ngoan ngoãn và chăm chỉ.
Rồi bà đưa cho cô bé ống sợ nhưng mà cô vẫn lỡ tay để tuột nó rơi xuống giếng.
Sau đó bà đóng góp cổng lại, cô bé bỏng trở lại thế gian và đứng giải pháp nhà mẹ kế không xa. Lúc cô bước vào sân thì nhỏ gà trống đậu trên mặt hàng rào gáy:
“Ki rơ ri ki
Gái vàng, gái bạc đãi nhà ta vẫn về.”
Thấy cô lao vào nhà, trên bạn đầy vàng lấp lánh, hai người mẹ con dì ghẻ quan tâm đón tiếp. Cô đề cập lại chuyện mình mang lại hai chị em con mẹ kế nghe, mẹ kế nghe xong bày biện pháp cho cô đàn bà xấu xí lười biếng của mình cũng được gặp mặt bà chúa tuyết để sở hữu đầy quà như vậy.
Cô ta cũng ra cạnh bờ giếng để guồng sợi, tự mình lấy kim chọc vào đầu ngón tay, khua cả bàn tay vào bụi gai nhằm ống tua đỏ thẫm máu. Tiếp nối cô ta bỏ ống sợi xuống giếng cùng lao bản thân xuống dưới. Đúng như lời người chị kể, trước tiên cô ta cũng chạm chán một cánh đồng cỏ đẹp mắt đẽ, cô ta liên tục bước theo tuyến đường mòn.
Khi cô ả tới lò bánh mì, bánh mì kêu lên:
– cô bé ơi, hãy kéo chúng tôi ra, kẻo công ty chúng tôi cháy mất, vớ cả cửa hàng chúng tôi đã được nướng chín xong rồi.
Cô ả với bạn dạng tính lười biếng buộc phải nói rảo một câu:
– Kệ bọn chúng mày, tao không thanh nhàn mà làm việc đấy, bẩn áo quần tao.
Tiếp tục cô ta vẫn đi thẳng, và như bạn chị cô ta lại gặp một cây táo. Táo apple nói:
– Này cô bé, hãy rung tôi đi, công ty chúng tôi chín không còn cả rồi.
Cô ả đáp lại:
– ngươi chín thì kệ mày, tao rung để táo lâm vào đầu tao à.
Xong cô ta tiếp tục đi.
Cuối thuộc đúng như lời người chị kể, cô ta cũng tới bên bà chúa tuyết. Do hiểu rằng trước dáng vẻ của bà cần cô ta không còn tỏ ra hại hãi, cô ả thừa nhận lời nghỉ ngơi lại giúp vấn đề cho bà ngay, đúng may mắn định cô ta đang mưu tính.
Ngày đầu tiên, cô ta cũng tỏ ra làm việc rất chăm chỉ, vì chưng động lực là số vàng sẽ được tặng. Mà lại tới ngày trang bị hai, thực chất lười biếng đã bắt đầu dần hiện, sang tới ngày sản phẩm công nghệ 3 thì nó đang hiện hẳn. Cô ả ko thèm dậy sớm, ko dọn giường mang đến bà, không rũ giường nhằm lông cất cánh ra. Những công việc này đáng nhẽ cô đề xuất làm hàng ngày vì đã nhận lời góp bà.
Dần dần dần bà chúa tuyết cũng cảm thấy chán nản, rồi đến cô trở về è gian. Cô ả phấn chấn vì nghĩ khi về vàng vẫn dính đầy bạn cho xem. Bà chúa tuyết dẫn cô tới loại cổng, tuy vậy khi vừa bước lên thềm, cô ả ko thấy trận mưa vàng nào cả, chỉ thấy một trận mưa nhựa thông ập xuống mọi người. Bà chúa tuyết nói:
Đây là phần thưởng cho sự lười biếng và gian xảo của con
Sau đó bà đóng góp cổng lại
Khi cô ả tới nhà, trên fan phủ đầy vật liệu nhựa thông, con gà trống đứng trên bờ rào thấy cô ả chứa tiếng gáy:
“Ki kơ ri ki,
Gái dơ, gái không sạch nhà ta trở về.”
Kể từ khi ấy, nhựa thông dính kỹ trên bạn cô ta suốt đời, không có cách nào bóc tháo ra được.
Truyện cổ tích Bà Chúa Tuyết
Bà Chúa Tuyết là mẩu chuyện cổ tích rất khét tiếng trong tập truyện cổ Andersen, ngợi ca sức khỏe từ trái tim và tình chúng ta chân chính, dám đương đầu với đa số khó khăn vì fan mình yêu thương quý.
1. Tấm gương và rất nhiều mảnh gương vỡ lẽ trong truyện Bà Chúa Tuyết
Phần này nhắc về mẫu gương kỳ cục của quỷ và giải thích nguyên nhân chính khiến cho tâm hồn con tín đồ ngày càng trở nên xấu xa, vô cảm cùng với nhau.
Tôi vẫn kể cho các bạn nghe câu chuyện về một con quỷ.
Một hôm quỷ ta rất vui mắt vì đã làm nên một tấm gương khôn xiết kỳ lạ. Rất nhiều vật xuất sắc đẹp soi vào đấy phần đa nom chẳng ra gì cả, trái lại những vật rất xấu lại càng rõ ràng và khá nổi bật hẳn lên, trông lại càng xấu xí hơn. Những cảnh quan đẹp vào gương thì trông như mớ rau củ muống luộc; số đông người tốt nhìn vào lại trở nên đáng ghét, mũi nhọn tiên phong lộn xuống đất, bao gồm khi mất cả bụng, phương diện thì lệch lạc không nhận biết ai nữa. Trường hợp trên mặt tất cả một vệt tàn nhang thì chú ý vào gương, lốt tàn nhang ấy lại thấy loang ra khắp mặt, mũi mồm phần nhiều là tàn nhang. Quỷ rước làm yêu thích lắm. Lúc một người có ý nghĩ giỏi thì ý nghĩ đó phản ánh trong gương thành đa số vết nhăn nhó, quỷ cười khoái trá về sự phát minh xảo quyệt của mình.
Đồ đệ của quỷ đề cập lại rằng tấm gương ấy là một trong kỳ quan. Bọn chúng bảo:
– hiện giờ người ta hoàn toàn có thể biết diện mạo thật của trái đất và loại người.
Và bọn chúng mang gương đi khắp nơi, chẳng một vật dụng nào, chẳng có fan nào không trở nên chúng có tác dụng méo mó đi. Bọn chúng còn hy vọng bay lên chầu trời để nhạo báng các tiên đồng với cả Chúa Trời nữa. Chúng càng cất cánh cao, gương càng nhăn nhó,. Khó nhọc lắm chúng new giữ nổi gương. Chúng bay lên, bay lên mãi và sau cuối lên cho gần Thượng đế và những tiên đồng. Tấm gương nhăn nhó rúm ró lại, cong queo và tuột ngoài tay bầy đàn quỷ, đổ vỡ tan thành triệu triệu mảnh.

Sự việc hiện thời trở đề nghị vô cùng tồi tệ, tồi tệ hơn trước nhiều, mỗi miếng gương vỡ vạc nếu bay vào đôi mắt ai thì găm chặt vào đấy, làm cho người ấy nhìn phần lớn vật không đúng lệch, chỉ thấy những chiếc xấu xa, mỗi mảnh gương tất cả phép ma như tấm gương lớn, bao gồm bao nhiêu miếng gương là bằng ấy tấm gương. Cực kỳ tai hại! một vài người bị miếng gương găm vào tim, tim họ trở cần băng giá. Tất cả mấy miếng to, bạn ta giảm ra làm kính cửa, nhưng chớ có nhìn đồng đội qua phần lớn vuông kính ấy!
Còn thằng quỷ thì được mẻ cười vỡ cả bụng… Than ôi! cho đến ngày ni trong ko trung còn vô khối mảnh vỡ của tấm gương thần!
2. Hai em bé xíu trong câu chuyện Bà Chúa Tuyết
Kay cùng Giecđa là đôi bạn thân sống sinh sống cạnh bên nhau, Kay rủi ro bị mảnh gương của quỷ rơi vào tình thế mắt khiến cho trái tim cậu dần lạnh như băng và đi theo chị Chúa Tuyết.
Giờ mời chúng ta nghe một truyện khác.
Giữa một thành phố lớn, cư dân đông đúc, nhà cửa chen sít, chẳng hở tí đất, ao ước có không nhiều cây xanh, cần trồng vào chậu. Đây là vườn cửa cây của họ.
Hai em bé nhỏ nhà nghèo đã có một miếng vườn như thế. Chúng chưa hẳn là bằng hữu ruột, nhưng bọn chúng yêu nhau như nhỏ một nhà. Cha mẹ chúng làm việc cạnh nhau, bên trên hai phòng gác tiếp giáp mái nhà. ở giữa hai căn buồng có một máng nước, mỗi buồng bao gồm một cửa sổ nhỏ. Chỉ cần bước qua máng nước là đơn vị nọ sang đơn vị kia được.
Cha bà mẹ chúng treo dưới mái nhà một cái thùng gỗ lớn, trồng rau xanh trong thùng để nạp năng lượng và cả một cây hoa hồng nữa. Vì thế là mỗi thùng gồm một nơi bắt đầu hông, đều gốc hồng này mọc rất khoẻ.
Cha bà mẹ chúng để hai thùng bên trên máng nước có tác dụng thành mẫu cầu bắc thân hai cửa sổ; có thể gọi kia là một chiếc vườn nhỏ, những thứ cây trong vườn mọc tốt. đều quả đậu lủng lẳng trên thùng gỗ, hồng uốn nắn thành một chiếc vòm quanh cửa ngõ sổ, trông như 1 khải hoàn môn xanh biếc kết bằng lá.
Hai đứa trẻ chơi với nhau trên mặt thùng. Bọn chúng ngồi trên các chiếc ghế con, dưới cụm hoa hông và vui chơi ngoan ngoãn.

Mùa đông đến, cửa kính tủ đầy băng giá. Nhị trẻ, em trai tên là là Kay, em gái là Giecđa, rước tiền si-linh đồng hơ vào bếp lò, rồi nghiền vào tấm kính lạnh lẽo ngắt; như thế là bên trên mỗi cửa kính lạnh ngắt; như vậy là trên mỗi cửa ngõ kính thành các hình một lỗ kính trong, tròn cùng nhỏ, có thể nhìn qua được.
Mùa hè chỉ nhảy đầm một bước là chúng đã sang tới nhà nhau rồi; nhưng ngày đông thì yêu cầu leo lên, leo xuống không ít cầu thang mới gặp mặt nhau được, kế bên trời tuyết bay tới tấp.
Bà của Kay nói:
– Đàn ong white vo ve đấy.
– Chúng tất cả chúa ko hở bà? Kay hỏi bà, bởi vì nó hiểu được ông phải có chúa.
Bà đáp:
– nhất mực là gồm chứ! Ong chúa cất cánh ở nơi tuyết rơi sum sê nhất. Ong chúa lớn nhất lũ và chẳng khi nào đậu trên vớ cả. Nó bay luôn luôn luôn vào trong mây. Nhiều đêm đông nó cất cánh qua những phố vào thành và liếc qua cửa kính. Thời gian đó cửa ngõ kính che đầy băng giá, thành hình những nhành hoa trắng đẹp tuyệt vời.
– Ồ! Vâng, con cháu đã thấy rồi, nhì đứa trẻ đồng thanh nói:
– Bà chúa Tuyết đã có được vào ko hả bà?
Giecđa hỏi:
– tất cả chứ, bà đáp.
– Cứ vào chỗ này mà xem! Kay nói. Mình sẽ mang lại bà ấy lên phòng bếp lò nóng để cho bà ấy cháy tung ra.
Bà Kay vuốt tóc con cháu và kể sang hồ hết chuyện khác.
Buổi tối, Kay mang áo lót, trèo lên mẫu ghế tựa dựa gần cửa sổ và xem qua một lỗ ra ngoài trời. Mấy bông tuyết rơi xuống, một bông béo lên, to mãi, rồi trở thành một người lũ bà mặc áo trắng lâu năm rực rỡ, trông như dệt bằng ức triệu gai bông nhỏ tí bao gồm điểm sao. Trông bà ta lịch lãm và xứng đáng yêu, nhưng bạn bà toàn băng giá, vào loá cả mắt. Mặc dù thế bà ta vẫn có vẻ như như một người thật.
Mắt bà như hai ngôi sao sáng sáng, quan sát mãi ko chớp. Bà ta chú ý về phía cửa ngõ sổ, gât đầu và vẫy tay. Kay bồn chồn nhảy tọt xuống dưới ghế. Trong khi cu cậu trông thậy một con chim lợn bay qua hành lang cửa số con sát mái nhà.
Ngày ngày sau trời rét khan. Rồi tuyết tan, mùa xuân lại tới. Mặt trời rọi sáng, cây cối xanh tươi, chim nhạn có tác dụng tổ, cửa sổ mở cùng hai đứa trẻ lại ngồi chơi trong các vườn bé dại cao tít, bên trên chốc các tầng gác, ngay sát máng nước gần kề mái nhà.
Mùa hè tới, hồng trổ hoa rực rỡ, bé Giecđa vẫn học thuộc một bài xích thánh ca nói tới hoa hồng, nhỏ bé hát mang đến Kay nghe:
“Hoa hồng mọc vào thung lũng.Nơi nhưng mà đức Chúa Giêxu vẫn phán bảo ta…”
Đôi trẻ thay tay, hôn vào số đông bông hồng, ngắm nhìn và thưởng thức mặt trời trong trắng của Thượng đế và nói cùng với lên như thể nói với chúa Giê su vậy. đông đảo ngày hè sao cơ mà đẹp thế! vui mừng thay mẫu cảnh được ra đùa với nhau bên những cội hồng tươi giỏi không kết thúc nở hoa!
Kay và Giecđa đang ngồi coi tranh vẽ súc thứ trong một quyển sách. Đồng hồ nước ở gác chuông nhà thời thánh điểm năm giờ thiên nhiên Kay kêu lên:
– Ái! Mình nhức nhói sinh hoạt tim và gồm vật gì phun vào mắt mình ấy!
Giecđa níu đem cổ bạn và Kay giương lớn mắt lên. Giecđa chẳng trông thấy gì cả.
– chắc rằng nó phun ra rồi! Kay nói.

Nhưng không phải. Một trong những mảnh gương tai quái ác, chắc các bạn còn nhớ tấm gương quỷ quái làm cho cho toàn bộ những gì cừ khôi và xinh tươi khi soi vào nó vẫn trở thành bủn xỉn xấu xa. Kay đáng thương vừa bị một miếng gương ấy phun vào tim, tự đấy tim của nó lạnh như băng giá. Kay ko thấy âu sầu nữa, nhưng mà tai hoạ đã đến với em.
Kay hỏi Giecđa:
– Sao lại khóc thế? Giecđa hét lên.
Thấy các bạn sợ hãi, Kay vặt thêm một bông hồng nữa cùng chạy ra hành lang cửa số xa khu vực Giecđa đứng.
Giecđa mang tập tranh đến. Kay giễu những bức tranh đẹp cùng quyển sách giỏi ấy. Lúc bà Kay đề cập chuyện cổ tích. Kay vẫn cho nghe nhưng làm sao cắt nghĩa được sự thay đổi của chú bé? Chú ngồi ra phía sau bà cụ, đeo kính vào rồi nhai lại phần nhiều điều bà nuốm kể? Chú nhại lại khéo lắm làm đa số người bi thương cười. ít lâu sau chú bắt chiếc và đi theo tất cả mọi tín đồ trong con đường phố. Ai tất cả tật gì kỳ tai quái hoặc xấu xí, Kay bắt trước được ngay với mọi tín đồ đều khen:
– Thằng bé nhỏ này thiệt thông minh!
Chính mảnh gương vỡ vẫn găm vào mắt em, đã đâm vào tim em, chính vì vậy mà em đã giễu cợt mọi bạn chế nhạo cả Giecđa là fan mà trước đây em rất yêu quý. đông đảo trò chơi giữa hai đứa trước vui là thế mà lúc này trở thành ngán ngắt.
Một ngày mùa đông, tuyết rơi không ngớt, Kay mang ra ngoài trời một kính hiển vi rồi giơ vạt áo hứng hầu hết bông tuyết. Kay bảo:
– Giecđa nhìn qua kính nhưng xem này!
Mỗi bông tuyết hình như lớn hẳn lên, trông hệt như một đoá hoa tỏa nắng rực rỡ hay như một ngôi sao mười cánh. Thiệt là đẹp!
– Sao nhưng mà đẹp thế! Kay nói. Giecđa thấy không?
Đẹp bởi mấy hoa thật ấy chứ! Hoa tuyết chẳng tất cả tí vệt nào cả, thiệt là trả toàn cho tới lúc nó chảy thành nước.
Lát sau, Kay ta đi găng, vác cái xe trượt tuyết tới. Em nói cùng với Giecđa:
– Tớ được phép đi trượt tuyết ngơi nghỉ quảng trường với mọi người đây.
Nói rồi nó ra chỗ kho bãi trượt tuyết. Hầu hết trẻ kiêu dũng nhất thường giỏi buộc xe pháo trượt tuyết sau xe các bác nông dân nhằm được đi chơi xa. Trò chơi thật thú vị. Bầy trẻ vẫn nô đùa với nhau bỗng bao gồm một mẫu xe trượt tuyết béo đi tới, xe pháo sơn white color tuyết, vào xe có một người đàn bà ngồi, trên mình khoác loại áo choàng lông trắng, đầu team mũ màu sắc trắng. Cái xe chạy xung quanh bãi nhì vòng.
Kay buộc xe của nó vào xe kia với trượt theo.
Họ đi vào phố cạnh đấy. Dòng xe trượt đi mỗi khi một nhanh hơn. Người bọn bà ngồi bên trên xe trở về cười với Kay. Dường như bà thân quen biết nó thì phải. Các lần Kay định toá xe của mình ra thì người bà lạ phương diện lại từ chối ra hiệu, tạo cho Kay không đủ can đảm cử hễ nữa. Cứ như vậy họ ra tới cửa ô. Lúc ấy tuyết rơi xum xê đến nỗi Kay không nhận thấy hai bàn tay của nó nữa.

Kay nóng vội tháo dây thừng nối xe của chính nó vào xe pháo trượt tuyết lớn, cơ mà vô hiệu. Cái xe nhỏ dại của nó như bị nối liền vào xe lớn và bị bôi cấp tốc như gió.
Kay kêu to, nhưng không ai nghe thấy giờ đồng hồ nó. Tuyết rơi tảo cuồng với xe vẫn cứ chạy. Thỉnh phảng phất xe lại xóc lên như chạy qua hầu như cánh đồng với thảo nguyên vậy. Kay lo sợ. Nó ao ước đọc một bạn dạng kinh, tuy vậy nó chỉ ghi nhớ có phiên bản cửu chương thôi.
Những bông tuyết lớn, khủng mãi, lớn bởi những bé gà. Ngựa chiến kéo xe bỗng dưng nhảy né sang một bên. Cái xe tạm dừng và bạn ngồi bên trên xe đứng dậy. áo choàng với mũ của bà ta đầy phần lớn tuyết. Đó là một trong những bà dường như quý phái, cao lớn, cứng cỏi, trắng toát: bà chúa Tuyết.
– cố gắng là họ đã mang đến nơi không nguy hiểm vô sự! Bà nói. Nêu em lạnh lẽo thì đâm vào tấm domain authority gấu của ta. Bà đặt Kay vào trong xe cạnh bà với kéo cái áo choàng lông thú lên trên người nó. Nó ngồ đấy như bị vùi trong đống tuyết
– Em còn rét không? Bà hỏi cùng ôm hôn lên trán nó. Chiếc hôn lạnh buốt và ngấm vào tận tim Kay, trái tim bị lạnh như băng giá. Nó cảm thấy như sắp tới chết.
Nhưng cảm hứng ấy chỉ thoáng sang một lát thôi.
Xung xung quanh nó hầu như vật hồ hết mờ nhạt, trông ko rõ. Nó kêu lên:
– cái xe trượt tuyết của tôi! Chớ quên cái xe trượt tuyết của tôi!
Đó là vật trước tiên nó nghĩ sau khi tỉnh lại.
Bà ta buộc xe của chính nó lên sườn lưng một con gà trắng, bé gà cất cánh sau sống lưng họ, có theo cái xe trên lưng. Bà lại hôn Kay một lượt nữa, có tác dụng nó quên hẳn nhỏ bé Giecđa, bà và cha mẹ nó.
– Ta chỉ hôn em lần này nữa thôi, bà chúa Tuyết nói, do em sẽ chết nếu ta hôn em thêm một đợt nữa.

Kay chú ý bà ta. Bà vô cùng đẹp. Không tồn tại một khuôn phương diện nào kiễm lệ hơn. Bà không tồn tại vẻ hờ hững như băng giá chỉ như hôm bà vẫy tay ra hiệu đến nó ngoài cửa sổ nhà nó. Nó thấy bà thật toàn mỹ. Nó không cảm thấy khiếp sợ nữa cùng kể với bà rằng nó biết làm cho tính nhẩm, biết làm cho tính phép tắc tam xuất, biết diện tích s và dân số của một vài nước. Bà chúa Tuyết mỉm cười. Kay cảm giác sự gọi biết của bản thân chưa vào đâu, với đưa góc nhìn ra không gian bao la. Gió bão rít lên điên loạn nghe như tất cả tiếng vọng những bài hát cổ.
Họ vượt qua không ít rừng rậm, hồ nước ao, hải dương cả và đất đai. Một luồng gió giá như băng thổi dưới chân họ, chó sói rúc vang, tuyết lóng lánh, quạ đen vừa bay vừa kêu ran. đêm hôm trăng tủ lánh, chiếu khắp thai trời. Buổi ngày Kay ngủ bên dưới chân bà Chúa Tuyết.
3. Vườn đơn vị biết lấy lệ lạ vào truyện Bà Chúa Tuyết
Trên đường đi kiếm Kay, Giecđa chạm mặt một bà lão là người có phép thuật. Đã từ lâu bà mơ ước có một con cháu gái, chính vì như thế bà đã sử dụng phép lạ để giữ Giecđa sinh hoạt lại với mình.
Khi Kay đi rồi thì Giecđa suy nghĩ gì? Kay đi đâu? Chẳng ai biết. Đi về hướng nào, cũng chẳng ai hay. Chỉ nghe đàn trẻ nhỏ kể lại rằng chúng đã nhận ra Kay buộc loại xe của nó vào một trong những chiếc xe pháo trượt tuyết béo và đi về phía cửa ngõ ô. Bé xíu Giecđa vẫn khóc, khóc nhiều lắm. Sau cuối người ta đoán là Kay đang rơi xuống sông sát đấy và chết trôi rồi.
Mùa xuân vẫn đến. Phương diện trời xuất hiện thêm chói lọi.
– chắc chắn là Kay sẽ chết tại một nơi xa. Giéc đa nói.
– Ta hoài nghi là như thế! phương diện trời bảo.
– chắc chắn là Kay đã chết ở nơi rất xa, bé bỏng nói với bọn chim nhạn.
– chúng tôi không tin điều đó, bọn chim trả lời.
Cuối cùng Giecđa cũng thiếu tín nhiệm là Kay đã chết. Một trong những buổi sáng em nói:
– Mình đi đôi giầy đỏ new tinh này và ra sông hỏi xem Kay đang ở đâu.
Trời mới tang tảng sáng. Nó hôn bà nó hôm nay còn đã ngủ, xách đôi giầy kia ra đi một mình, theo lối cửa ra sông.
– Sông ơi! bao gồm thực là sông vẫn bắt đứa bạn thường vẫn chơi với tôi không? Tôi đang biếu sông song giầy đỏ giả dụ sông trả lại chúng ta cho tôi!

Hình như những ngọn sóng đã niềm nở chào đón nó. Nó ném song giầy nhưng mà nó quý duy nhất trên đời xuống dòng nước đang rã xiết. Nhưng mà giầy rơi ngay sát quá, sông lại tiến công giạt vào bờ, như tất cả ý khước từ cái của quý nhất của Giecđa vì sông tất cả bắt Kay đâu. Nó tưởng vày ném không xa, cho nên nó trèo lên dòng xuồng đang nổi giữa vết mờ do bụi cói, rời khỏi tận mũi xuồng để ném đôi giầy lần nữa. Cái xuồng không buộc đề nghị trôi ra xa. Thấy thế, nó vội đi về phía đuôi xuồng, nhưng mà xuồng vẫn trôi cánh bờ hơn một mét rồi và càng ngày càng lướt đi nhanh hơn.
Giecđa sợ quá oà khóc, nhưng mà chẳng ai nghe tháy, ngoài bầy chim sẻ. Chim chẳng thể mang em vào bờ được. Bọn chúng vừa cất cánh dọc 2 bên bờ vừa hót như để yên ủi nó.
– Có chúng tôi đây! Có chúng tôi đây!
Xuồng trôi theo dòng nước bóc xa hẳn bờ sông. Giecđa ngồi bên trên xuồng, chân nó vẫn đi tất. Đôi giầy nổi nghỉ ngơi phía sau, không trôi kịp xuồng.
Hai bên bờ trăm hoa đua nở, cây cổ thụ um tùm, hàng bầy bò và cừu gậm cỏ bên trên cánh đồng, nhưng không có một nhẵn người.
– có lẽ dòng sông sẽ chuyển ta mang lại với Kay bé nhỏ dại của ta chăng? Giecđa âm thầm nghĩ.
Ý nghĩ về đó có tác dụng nó vui hẳn lên. Nó đứng dậy và ngắm nghía hai bên bờ xanh xao hàng giờ. Xuồng trôi sang một khu vườn to trồng toàn anh đào. Trong vườn tất cả một ngôi nhà nhỏ, bao gồm những hành lang cửa số sơn xanh đỏ trông cực kỳ kỳ quặc. Nhà lợp ra, trước nhà gồm hai chú bộ đội gỗ bồng súng như chào tín đồ qua lại.
Giecđa tưởng đây là người thiệt kêu cứu. Không thấy họ trả lời. Dòng nước đẩy xuồng vào cạnh bên ngôi nhà.
Giecđa kêu lớn hơn. Một bà cầm cố trong bên đi ra. Bà chống nạng và đội cái mũ cói lớn. Bà suýt xoa.
– Khốn khổ nhỏ bé! Sao lại bị làn nước chảy xiết cuốn trôi cố kỉnh này?
Bà nói và lấy nạng khều, kéo mẫu xuồng vào bờ rồi đỡ Giecđa lên bờ.

Giecđa vui vẻ được lên trên mặt đất, nhưng trong trái tim có ý sợ bà lão lạ này.
– cháu lại đây! cháu là bé nhà ai? Sao cháu lại ngồi thuyền trôi mãi đến đây?
Giecđa đề cập lại đến bà lão nghe vụ việc đã xảy ra. Bà lão nhấp lên xuống đầu. Hừ! Hừ!
Khi Giecđa hỏi bà bao gồm trông thấy Kay đâu không, bà vấn đáp không thấy, nhưng có thể rồi Kay đang đến.
Như ráng thì chẳng bắt buộc buồn, nhưng hãy nếm hồ hết quả anh đào thơm ngọt cùng ngắm các hoa đẹp, đẹp mắt hơn các bông hoa trong các tập tranh nhiều.
Mỗi bông hoa đẹp còn biết đề cập một chuyện vô cùng dài.
Xem thêm: Top 10 trung tâm sửa chữa máy tính hải phòng uy tín bạn nên biết
Bà lão di động Giecđa dắt vào trong nhà rồi tạm dừng hoạt động lại. Một tia nắng kỳ diệu qua các cửa sổ rất cao và các ô kính màu đỏ, xanh, tiến thưởng dọi vào nhà. Bên trên bàn bày đầy hầu hết quả anh đào trông hết sức ngon. Giecđa muốn ăn bao nhiêu cũng được. Bà lão lấy mẫu lược bằng vàng chải tóc đến nó, uốn nắn thành phần đông búp tiến thưởng óng anh bao quanh khuôn mặt xinh xắn dễ thương của Giecđa.
Đã từ tương đối lâu bà mong ước có một cháu gái, bà nói:
– Bà sẽ tìm hầu hết cách tạo nên cháu ngoài buồn.
Được bà lão chải tóc đến Giecđa từ từ quên cả Kay, người đồng bọn nhất của nó, vì chưng bà lão tất cả phép lạ. Nhưng lại bà không phải là một phù thuỷ ác nghiệt. Bà chỉ làm cho điều lành; bà ước ao giữ Giecđa lại. Bà ra vườn rước nạng chĩa vào các khóm hồng tạo nên hoa đang nở đẹp bỗng nhiên chui ngay lập tức xuống đất đen, không còn trông thấy dấu vết gì nữa. Bà lão sợ rằng khi trông thấy huê hồng Giecđa lại nhớ mang lại Kay và loại bỏ mất.

Bà dẫn Giecđa ra vườn hoa. Cảnh tại đây tuyệt đẹp, mừi hương ngào ngạt. ở đây có đủ các loại hoa, nhiều siêu hạng tượng được, hoa của tất cả bốn mùa, muôn color muôn vẻ. Không tồn tại tập tranh nào gồm đầy đủ màu sắc và đẹp mắt như thế. Giecđa vui vẻ nhảy đầm nhót khắp nơi. Nó vui đùa mang lại lúc mặt trời lặn sau đám cây anh đào. Bà lão sửa soạn đến nó một dòng giường lộng lẫy có gối đỏ viền tím nhằm nó ngủ mơ thấy rất nhiều giấc mộng đẹp như những giấc mộng của một bà hoàng.
Sáng ngày sau ngủ dậy nó lại chơi với hoa dưới nắng ấm. Nhiều ngay qua đi như vậy. Giecđa nằm trong từng bông hoa. Hoa hồng nhiều mặc dù vậy nó thấy thiếu hụt một bông. Bông gì nó không biết, chỉ thấy là thiếu.
Một hôm Giecđa sẽ ngồi, tự dưng nhìn vào mẫu mũ cói tất cả vẽ hoa của bà lão. Bông hoa đẹp tuyệt vời nhất là một bông hồng. Bà lão đã làm phép cho các bông hồng chui xuống đất, dẫu vậy lại bỏ quên bông hồng trên mũ. Ở đời ai nhưng mà lại hoàn toàn có thể nghĩ đến tất cả mọi lắp thêm trong một lúc!
– Sao? Giecđa hỏi, nghỉ ngơi đây không có hoa hồng à bà?
Nó chạy vào các luống hoa, tìm kiếm mãi, kiếm tìm mãi, cũng chẳng thấy tất cả hoa hồng.
Nó ngồi xuống oà lên khóc.
Nước đôi mắt nó bé dại đúng vào nơi cây hoa hồng đã biến đi làm ướt đất; tức thì hoa hông lại mọc lên, sáng chóe như trước thời gian chui xuống đất. Giecđa ôm siết lấy cây hồng, hôn lên hoa, nghĩ mang lại hoa hồng ở nhà rồi nghĩ luôn luôn đến Kay.
Nó nói:
– Chết, mình bỏ qua bao nhiêu thời hạn rồi! bản thân phải đi kiếm Kay chứ? Hoa tất cả biết Kay chỗ nào không? Hoa gồm tin rằng Kay đã chết ở 1 nơi cực kỳ xa không?
Hoa hồng đáp:
– Kay chưa bị tiêu diệt đâu! công ty chúng tôi vừa ở dưới đất khu vực ở của không ít người chết lên, dẫu vậy không gặp mặt cậu ta.
Giecđa cảm ơn hoa rồi đi tới những hoa khác. Đến hoa nào cũng ngó vào đài nhưng hỏi tất cả biết hiện nay Kay nơi đâu không.
Hoa huệ đỏ nói:
– Em gồm nghe thấy giờ trống đánh không? nhì tiếng Tùng, Tùng mà? Em hãy nghe giờ hát của người đàn bà goá chồng! Hãy nghe những tăng lữ cầu kinh! Một thiếu nữ người ấn mang áo dài đỏ trèo lên giàn hoả thiêu; ngọn lửa quấn quanh đem bà và xác ck bà; cơ mà bà lại suy nghĩ đến bạn có đôi mắt sáng rực hơn hết giàn hoả, bạn mà ánh nhìn nồng cháy thâm nhập vào bà mạnh hơn hết ngọn lửa sắp tới thiêu cháy thân thể bà thành tro bụi. Ngọn lửa của trái tim hoàn toàn có thể chết vào ngọn lửa giàn củi không nhỉ?
Giecđa nói:
-Mình chịu không thể hiểu được.
– Đó là một trong những chuyện đã xẩy ra trong đời tôi, huệ đỏ nói.
– Còn hoa bìm bìm định nhắc chuyện gì nào?
Bìm bìm nói:
– trên núi kia tất cả một toà lâu đài. Cây cối xanh tươi xung quanh năm, mọc trên gần như bức tường màu đỏ đến tận bao lơn. Bên trên bao lơn gồm một cô gái đẹp đứng đấy. Con gái thường cúi xem qua khe núi xuống đường. Vào đám hoa hông lủng lẳng bên trên cành chẳng có đoá nào tươi tắn bằng nàng. Hoa mận bị gió cuốn đi cũng không vơi nhõm rộng nàng. Bộ áo lụa bạn nữ mặc phập phồng trước gió. Còn chàng, sao chàng không đến nhỉ?
Giecđa hỏi:
– Hoa nghĩ cho Kay buộc phải không?
Bìm bìm trả lời:
– tôi chỉ kể lại đời mình ,thuật lại giấc mơ của mình thôi.
Hoa mao lương nói chuyện gì đấy?
Mao lương nói:
– giữa hàng cây tín đồ ta treo dây cùng ván gỗ có tác dụng đu, nhị em bé xinh đẹp vẫn đánh đu, trên mũ từng em bao gồm đính một bông hoa hồng trắng như tuyết và một dải lụa xám lất phất theo chiều gió. Hai em ngồi quăng quật thõng chân, còn anh của những em thì đứng bên trên đu. Em trai quấn cánh tay vào dây để giữ lại đu cho chắc hẳn hơn, do một tay em còn nên cầm mẫu bút, tay tê cầm loại ống thổi bong bóng xà phòng bởi đất. Em vừa tấn công đu vừa thổi mặt hàng dây sạn bong bóng bằng nước xà phòng, chúng bay lên và trông như nhuộm bởi nhiều màu sắc. Cái bong bóng sau cùng dính vào ống thổi với bị gió thổi ngả về một bên. Một bé chó mực bé đứng vươn nhị cẳng sau để với theo đu. Đu bay, chú chó vấp ngã xuống cùng sủa om lên. Bong bóng xà phòng tan vỡ dần. Một miếng ván bay, một bong bóng vỡ, sẽ là câu ca của tôi.
– Chuyện hoa nói hay đấy, nhưng lại giọng hoa ai oán lắm với sao không thấy nhắc đến tên Kay. Dạ mùi hương lan nói gì nào?
– Có tía chị em, vào trắng với đáng yêu. Một cô áo đỏ, một cô áo xanh, một cô áo trắng. Tay cầm cố tay, những cô nhảy đầm múa trên mặt hồ yên bình dưới ánh trăng. Bầu không khí ngát hương thơm thơm. Họ phát triển thành vào vào rừng, mùi hương lại càng thơm ngát.
Một lát sau, cỗ quan tiền tài, bao gồm ba cô bé nằm trong đó, từ vào rừng buổi tối om tuột xuống phương diện hồ. Đom đóm đậu trên cành lá lập loè, hồng tựa như các ngọn đèn con. Các thiếu nữ đang ngủ hay mệnh chung rồi? mùi thơm của muôn hoa tạo cho ta cảm thấy rằng các thiếu nữ đã chết! Chuông nhà thời thánh rung lên bạn dạng cầu hồn…
– Hoa kể làm mình sợ quá! Giuđa nói! mùi hương hoa nồng quá tạo nên mình cảm tưởng như các cô đã chết và cả Kay nữa, tuy vậy nó bao gồm thật là Kay bị tiêu diệt rồi không? Những nhành hoa hồng đã biết thành chôn xuống đất bảo rằng Kay không chết, bao gồm thật gắng không?
– Kính công! Hoa dạ lan mùi hương hình chuông rung lên. Shop chúng tôi không rung chuông nguyện cầu cho Kay đâu và cửa hàng chúng tôi không biết Kay là ai cả. Cửa hàng chúng tôi chỉ hát lên bài ca của bọn chúng tôi, bài hát độc nhất vô nhị mà cửa hàng chúng tôi biết.
Giecđa đi đến bông hoa tuyết đang lấp lánh trong chùm lá xanh biếc. Nó nói:
– Hoa rất đẹp như mặt trời con trong sáng. Hãy chỉ cho mình nơi mình hoàn toàn có thể tìm thấy Kay, người các bạn chí thân của mình.
Hoa tuyết chăm sóc nhìn Giecđa, hoa hát bài gì hiện giờ nhỉ. Bài xích hát của hoa cũng chẳng tương quan gì cho Kay cả:
Ngày đầu xuân, khía cạnh trời nóng phỏng soi xuống mẫu sân nhỏ. Tia nắng lướt tới tận tường ngăn trắng nhà mặt cạnh, khu vực đó mọc lên những cành hoa màu vàng đầu tiên lóng lánh như quà thật. Đó là chuyện của hoa tuyết kể.
– Trời! Ta mất bao nhiêu thời gian! Giecđa kêu lên. Đã thanh lịch thu rồi ư? nỗ lực thì bản thân chẳng bắt buộc nghỉ ngơi nữa!
Nó nói rồi vùng lên lên đường.
Chân nó mỏi rồi. Bao phủ nó phần đông vật sẽ chìm vào trong giá bán lạnh. Lá liễu đã quà úa và rỏ sương xuống mặt nước. Lá bắt đầu rụng. Riêng tất cả một cây dương mai sẽ nặng trĩu phần đa quả chát lè, lấn vào ghê răng. Cảnh thứ xám xịt cùng nặng nề.
4. Hoàng tử với công chúa trong mẩu chuyện cổ tích Bà Chúa Tuyết
Mong mỏi tìm được Kay, Giecđa sẽ nhờ song quạ góp đỡ, từ bỏ đó tất cả cuộc gặp bất ngờ với hoàng tử với công chúa. Giecđa đề cập lại câu chuyện của bản thân và được họ giúp đỡ.
Giecđa đành nên ngồi nghỉ. Gần khu vực nó ngồi tất cả một nhỏ quạ lớn, quạ đậu sinh hoạt đấy tự lâu, chú ý em, không đồng ý rồi đựng tiếng kêu: “Quạ! Quạ! Quạ! Quạ!”. Quạ tất yêu nói rõ hơn được nữa, nhưng lại tỏ ra cân nhắc cô nhỏ xíu và hỏi nó đi đâu một mình như vậy.
Giecđa nghe rõ nhì tiếng “một mình”, nó thuật lại cuộc sống và nỗi lo lắng của nó của nó mang đến quạ nghe, rồi hỏi quạ tất cả trông thấy Kay đâu không.
Quạ rung lắc đầu, suy nghĩ một thời gian rồi nói:
– có thể! bao gồm thể!
– thật ư? Giecđa reo lên với ôm ghì rước quạ nhưng mà hôn, suýt nữa làm cho quạ chết ngạt.
– làm những gì mà rối lên thế? quạ bảo. Tôi nghĩ rằng cậu bé xíu mà tôi vẫn thấy chắc rằng đúng là Kay. Cơ mà giờ thì chắc là cậu ta say đắm công chúa hơn cùng đã yêu thương cô rồi.
– Kay trong nhà một nàng tiểu thư ư? Giecđa hỏi.
– Phải, cô hãy nghe đây, quạ đáp, tuy nhiên nói loại tiếng của cô cực nhọc quá đi mất. Giá bán cô biết nói tiếng chim thì tuyệt biết mấy!
– Không, tôi chưa học tiếng chim bao giờ. Bà tôi thì biết. Nuối tiếc quá nhỉ! ví như tôi chịu khó học bà tôi thì hay quá!
– không sao! quạ nói. Tôi sẽ nỗ lực nói nuốm nào để cô có thể hiểu được.
Và quạ nhắc lại toàn bộ những gì nhưng quạ biết.

– vào giang sơn shop chúng tôi đang đứng đây gồm một nàng tiểu thư rất mực thông thái, sẽ học qua tất cả giấy tờ trái đất này, tuy thế được cái quên ngay. Giờ thiếu phụ đã lên ngôi báu rồi. Trần giới đồn rằng người vợ thường hát bài” Ta ước ao lấy chồng” với cùng 1 giọng nghe như ân oán như sầu. Thật là bài bác hát đầy ý nghĩa! Nàng muốn lấy ông chồng nhưng lại kén một tín đồ biết nói năng chứ chưa hẳn người chỉ có hình thức chững chạc. Cái vỏ ngoài, cô bé cho là không quan trọng mà còn giúp cho nàng khó tính nữa là khác. Bỗng nhiên có một ngày đàn bà bắt những mệnh phụ trong triều học tấn công trống với họ cũng yêu thích được học mẫu môn ấy. Họ đồng thanh nói:
– tốt quá là hay! Chính cửa hàng chúng tôi cũng đã nghĩ mang đến điều ấy.
Quạ nhắc tiếp:
– Cô hoàn toàn có thể tin hầu như điều tôi kể. Tôi bao gồm một cô bạn gái đã được người ta mang đến nuôi, được cất cánh nhảy tự do trong cung và kể lại tất cả cho tôi nghe.
Cô bạn ấy là một ả quạ cái, vì chưng quạ đực thì chỉ đánh bạn với quạ cái chứ sao.
Một hôm trên báo đăng chân dung công chúa có đóng khung hình quả tim cùng in thương hiệu công chúa, gồm gạch dưới hẳn hoi. Báo còn đăng ví dụ tấtcả các chàng trai phương diện mũi đầy niềm tin đều hoàn toàn có thể vào thọ đài thì thầm với công chúa.
Chàng như thế nào nói năng lưu lại loát, hoạt bát thì được đem công chúa.
Ái chà! thiệt là náo nhiệt! những chàng trai vào chi chít nhau. Tuy vậy suốt hai ngày chẳng một ai thành công. ở bên phía ngoài thì anh nào thì cũng nói năng liến thoắng, cơ mà một lúc đã lao vào lâu đài, trông thấy bộ đội gác bận áo giát bạc, thấy quân hầu đeo tua rua kim cương đứng trên ước thang, khi cách vào các căn phòng sáng trưng, các anh chàng đâm hoảng và khi đến trước ngai vàng, nơi công chúa ngồi, thì chẳng nói được gì hơn là lặp lại tiếng ở đầu cuối trong lời phán bảo của công chúa. Phương pháp đối đáp ấy chẳng làm nàng thích thú chút nào. Có thể nói các con trai ấy đang hút không ít thuốc lào cần ngây ngất xỉu như người say thuốc. Chỉ cho đến lúc ra tới bên cạnh phố họ new lại nói phét chích choè. Chúng ta đông lắm, xếp thành sản phẩm dài.
Tôi đậu sát đấy để thấy họ. Họ mong ngóng đến nỗi nên nhịn đói, nhịn khát, núm mà ở lâu đài người ta chẳng mang lại họ đến một cốc nước lã. Có anh với theo bơ với bánh mỳ tuy nhiên chẳng chia sẻ cho ai cả. Mà lại anh ấy cho là cứ làm cho họ đói lả đi, trông họ thảm hại, công chúa đã gạt họ ra”.
– nhưng còn Kay? Giecđa hỏi. Kay gồm ở đấy không?
– Khoan tí đã! Giờ mang đến lượt Kay rồi đây. Sang trọng ngày vật dụng ba, bỗng người ta thấy một cậu bé nhỏ chẳng bao gồm xe ngựa gì cả, vui vẻ đi bộ tới thọ đài. đôi mắt cậu ta óng ánh như đôi mắt cô vậy. Tóc cậu ta nhiều năm và rất đẹp, nhưng áo quần thì xấu xí.
– Kay đấy! Giecđa vỗ tay reo lên. Đúng là Kay rồi!
– Trên lưng cậu ta đèo một cái túi vải to.
– chưa phải túi vải vóc đâu, đấy là xe trượt cậu ấy với theo lúc ra đi.
– cũng có thể, quạ đáp, vày tôi không quan sát cậu ta kỹ lưỡng lắm, nhưng đứa bạn kể rằng khi vào lâu đài trông thấy bộ đội gác mặc áo giát tệ bạc và lên thang gác gặp mặt quân hầu treo tua rua vàng, cậu ta không hề ngạc nhiên. Cậu ta kính chào họ với bảo: Đứng ở cầu thang như những anh thì ngán chết “Tôi thì tôi mê thích vào trong đơn vị hơn”.
Các căn phòng đông đảo sáng choang, một đoàn những quan lớn, quan liêu bé, đi chân không, tay bưng các cái khay bởi vàng. Giầy của Kay khua lộp cộp đôi giầy ấy trong bên bà nội.
– Đúng, đúng song giầy khua lộp cộp! quạ nói. Anh chàng đi thẳng đến chỗ công chúa. Bạn nữ ngự bên trên một viên ngọc to bởi chiếc guồng con quay sợi. Những mệnh phụ vào triều thuộc đám thị tỳ bự bé, các quan to cùng đám thị vệ và lính hầu đủ những cỡ đứng yên lặng xung xung quanh công chúa. Bao gồm điều lạ là càng đứng gần cửa ra vào, xa công chúa chúng ta lại càng vênh váo váo. Một thương hiệu thị vệ hạng bét đi giầy băng túp, vác mặt lên với vẻ kiêu căng, rất cực nhọc coi.
– Trông căm ghét quả nhỉ! Giecđa nói. Nhưng mà còn Kay thì sao? bạn tôi bao gồm làm vừa lòng công chúa không?
– nếu tôi ko là quạ thì dù đang đính hôn cùng với kẻ khác, tôi cũng chiếm hữu được công chúa. Chắc chắn là Kay cũng nói năng hoạt bát chẳng yếu gì tôi, mặc dù rằng tôi nói tiếng công ty quạ. Cậu ta rất bình thản và rất đáng yêu. Cậu ta không đến để cầu hôn nhưng chỉ mang lại để xem công chúa uyên thâm đến nút nào. Cậu ta nhận ra công chúa uyên bác thật và cô bé cũng nhận thấy cậu ta thông minh có thừa.
– Đúng là Kay quá đi rồi! Cậu ta học tốt quá, hoàn toàn có thể làm được tính nhẩm và làm những vấn đề đố có cha phép tính, quạ hãy sung sướng dẫn tôi đến lâu đài.
– Chẳng dễ dàng đâu! Quạ đáp. Làm thế nào mà lại vào đấy được cơ chứ? Tôi sẽ hỏi cô bạn tôi xem. Chắc rằng cô ta đã hiến mang đến ta một kế hay. Tôi cũng cần nói nhằm cô hiểu được một em nhỏ nhắn như cô chẳng bao giờ được phép vào thành tháp đâu.
– Thật vậy ư? Kay cơ mà biết tôi ở chỗ này thì chắc chắn là cậu ta đã đón tôi vào ngay.
– Đợi tôi sống cột cây số này nhé! Quạ nói rồi bay đi.
Mãi đến giờ chiều quạ bắt đầu bay về với nói:
– Quạ! Quạ! Tôi đem đến cho cô lời xin chào của đứa bạn tôi và đấy là một dòng bánh nhỏ bạn tôi đã đưa trong bếp để biếu cô. Chắc chắn rằng cô đói lắm rồi. Cô không có giầy dép gì cả yêu cầu không thể đến lâu đài được đâu. Lính gác cùng quân hầu sẽ không còn cho cô vào. Mà lại chớ bao gồm khóc! Rồi cô cũng trở nên vào được thôi. đứa bạn tốt của tôi tất cả biết một thang gác con, túng mật, dẫn vào phòng ngủ và cô ta lại rất có thể mượn được chìa khóa buồng nữa…

Họ lấn sân vào vườn, theo con đường lớn, lá rụng lả tả. Lúc đèn trong lâu đài tắt hết, quạ dẫn Giecđa mang đến một loại cửa sau vứt ngỏ. Giecđa lo lắng và rét ruột, tim đập thình thịch. Em cảm giác như sắp tới làm một điều gì xấu, nhưng thực ra em chỉ muốn chạm mặt Kay. Phải, đúng cậu ta rồi! Giecđa ghi nhớ lại đôi mắt thông bản thân của cậu Kay, lại cỗ tóc dài nữa. Nó cảm thấy Kay mỉm cười như thể hai đứa sẽ ngồi đùa với nhau làm việc nhà, bên gốc cây hoa hồng. Vững chắc Kay sẽ vui tươi được gặp gỡ lại nó, theo thông tin được biết rằng nó đề xuất đi do dự bao nhiêu mặt đường đất để gặp Kay, theo thông tin được biết rằng ở trong nhà mọi người khổ cực như rứa nào lúc không thấy Kay về.
Giecđa thấy trong thâm tâm vừa sợ hãi vừa vui sướng.
Họ sẽ tới thang gác. Sống đấy gồm một ngọn đèn đặt lên một mẫu tủ đựng bát đĩa. Cô ả quạ vẫn đậu dưới đất, quạ xoay đầu nhìn quanh nhìn quẩn trong lúc Giecđa lễ phép cúi đầu chào theo phong thái mà bà em đã dạy cho em.
– Anh chồng chưa cưới của tớ đã nói tốt về cô với tôi rất nhiều, quạ mẫu nói: cuộc đời cô thiệt là cảm động. Cô hãy thế lấy đèn, tôi đang đi trước. Chúng ta theo tuyến phố thẳng cơ mà đi, như vậy sẽ không gặp ai.
– ngoài ra có ai đang đi làm việc đằng kia! Giecđa nói.
Đúng vậy, tất cả tiếng rít gầm bên em.
Giecđa thấy tất cả một đoàn ông phệ bà to cưỡi số đông con ngựa chân bé nhỏ bờm phất phơ, đi săn thú.
– Đó là những thần mộng thôi, quạ nói:
Giecđa cùng quạ tiến vào trong phòng sản phẩm công nghệ nhất, can toàn lụa đỏ và đính hoa trả trên tường. Bao gồm tiếng thần mộng vừa cất cánh qua vừa rít lên, tuy nhiên chúng bay nhanh thừa Giecđa không nhìn thấy. Rồi chúng ta vào các buồng, buồng nào thì cũng lộng lẫy.
Thoạt tiên chúng ta vào buồng ngủ. Xà nhà như một cây rửa lớn, lá bằng thuỷ tinh. Giữa phòng đặt hai dòng giường, trông y hệt như hai bông huệ, từng cái đặt lên một cái bệ bởi vàng. Trên mẫu giường căng tấm che trắng, công chúa vẫn ngủ. Có lẽ Kay đã ngủ trên cái giường căng mành đỏ bên cạnh. Giecđa vạch rèm, nhận ra một bạn nằm nghiêng, quay sống lưng ra ngoài, da ở gáy màu hung hung.

– A! Đúng Kay rồi, cô kêu lên với dè dặt mang đến cạnh giường.
Có giờ đồng hồ rít của những thần mộng cưỡi ngựa chiến phi xung quanh phòng. Fan nằm ngủ chợt tỉnh, con quay ra… chưa phải Kay!
Hoàng tử chỉ tương tự Kay ở loại gáy nhưng thôi. Trông phái mạnh trẻ và đáng yêu. Công chúa trường đoản cú giường sát bên có tấm che trắng ngó sang và hỏi chuyện gì xảy ra. Giecđa oà khóc, thuật lại chuyện đời mình với không quên nói đến sự hỗ trợ của đôi quạ.
– Cô bé đáng yêu mến thay! Hoàng tử cùng công chúa đồng thanh nói và phán bảo song quạ rằng họ không giận quạ đâu, nhưng lần sau không được làm như thế. Chúng ta cũng hứa đang thưởng đến chúng.
Công chúa hỏi:
– các người muốn tự do hay như là muốn nhận chức quạ của hoàng gia với được hưởng các thức ăn uống thừa vào bếp.
Đôi quạ nghiêng mình lạy tạ và xin dìm chức trong triều. Chúng nghĩ cho tương lai cùng tâu rằng về già, đời sống được mồi nhử đảm là quý nhất.
Hoàng tử ngồi dậy, nhường giường mang lại Giecđa. Cô bé chắp tay lạy cùng suy nghĩ: “Dẫu sao fan và đồ vật đều tốt bụng cả”.

Nói rồi nó nhắm đôi mắt ngủ thiếp đi. Thần mộng lại con quay lại. Lần này họ trở thành những tiên đồng kéo một mẫu xe trượt tuyết trong gồm Kay ngồi. Phát hiện ra Giecđa chú bé giơ tay vẫy chào. Tuy nhiên đó chỉ với mộng thôi. Lúc Giecđa tỉnh giấc thì chẳng thấy Kay, cũng chẳng thấy xe và tiên đồng đâu. Toàn bộ biến mất.
5. đàn bà quân cướp đường vào truyện Bà Chúa Tuyết
Trên đường lên phương bắc xa xôi, loại xe chở Giecđa bị bầy cướp ngăn đường. Trên đây, cô nhỏ bé quen với phụ nữ của thủ lĩnh băng chiếm và tiếp tục nhận được giúp sức để cho tới xứ Lapôni để tìm Kay.
Hôm sau fan ta mặc đến nó toàn nhung gấm lụa là, từ đầu đến chân. Tín đồ ta lưu giữ nó sinh sống lại lâu đài để tận hưởng vin hoa phú quý, nhưng nó chỉ xin một chiếc xe nhỏ, một con chiến mã và một song giầy băng túp nhỏ. Nó ước ao băng qua núm giới mênh mông để kiếm tìm Kay.
Người ta mang đến nó một đôi giầy và một chiếc bít tất tay rất vừa. Khi ra đi nó thấy một cỗ xe tuy nhiên mã thiếp vàng mới tinh. Gia huy của hoàng tử với công chúa lấp lánh lung linh ở bên trên xe. Fan đánh xe, fan hầu và bộ đội hộ vệ đều đội mũ bởi vàng. Hoàng tử và công chúa đặt Giecđa vào vào xe và chúc nó đi đường bình an vô sự.
Quạ dòng giờ đã thành hôn, tiễn chân nó bố dặm con đường và đậu ngay cạnh nó, bởi qua không muốn bay theo xe. Quạ được đậu trên cổng lâu đài, vẫy cánh chào từ biệt. Chú ta không ra tiễn được vì từ ngày nhậm chức, chú ăn nhiều quá đề xuất bị căn bệnh đau đầu trầm trọng. Bên phía trong xe xếp đầy bánh ngọt, trên ghế để trái cây và bánh mì.
– Đi nhé! cầu chúa phù hộ mang lại em. Hoàng tử và công chúa hô lên.
Giecđa khóc oà lên, quạ loại cũng khóc theo.
Đi được mấy dặm đường, quạ cũng tạm biệt nốt. Cả nhị đều buồn rười rượi. Quạ bay lên cành lá và liên tục vỗ cánh cho tới lúc xe cộ chở Giecđa đi khuất.
Xe mang đến một vùng đồi núi tối om. Bọn cướp trong các số đó thấy xe tủ lánh, hoa cả đôi mắt reo lên:
– kim cương đấy! đá quý đấy!
Chúng bảo nhau lao ra túm lấy xe, giết bị tiêu diệt ngựa, giết thịt chết bộ đội hầu, tín đồ hộ vệ, cả xà ích rồi kéo Giecđa thoát khỏi xe.

Mụ hầu già của bọn cướp có bộ râu dài, rậm với đôi lông ngươi rủ xuống tận đôi mắt reo lên:
– Con bé nhỏ này bự khoẻ. Tốt lắm. Ngậy như nhân phân tử dẻ ấy. Trông nó như một nhỏ cừu béo. Làm thịt nó chắc chắn là ngon!
Mụ già nói rồi rút con dao sáng sủa quắc trông kinh ghiếc ra.
– ái! ái! Mụ thét lên vị bị đứa con gái bíu rước cổ và gặm vào tai. Trông nó dường như dữ tợn cùng thích thú.
– láo nào! Mụ mắng nhỏ và sắp đến sửa chọc huyết Giecđa.
– Để mang đến nó đùa với con! Đứa phụ nữ nói. Nó đã cho con cái bao tay cùng áo rất đẹp của nó. Nó đã ngủ phổ biến với con.
Nói rồi này lại ngoạm vào tay bà bầu nó làm cho mụ giãy nảy lên.
Bọn chiếm cười ầm và nói:
– Trông chị em con bên nó dancing kìa!
Đứa con bọn cướp nói:
– Con ước ao đi xe cộ ngựa.

Bọn giật nó trèo lên xe con ngữa với Giecđa vì chưng nó là 1 trong đứa trẻ bướng bỉnh thường được nuông chiều chiều. Xe dấn thân rừng, băng qua gốc cây cụt cùng hồ ao. đàn bà lũ giật cũng lớn bởi Giecđa nhưng khoẻ táo bạo hơn, vai rộng, mắt nâu. Cặp mắt black của nó hơi buồn. Nó ôm ngang sống lưng Giecđa cùng bảo:
– giả dụ tớ không giận đằng ấy thì chúng chẳng dám thịt đằng ấy đâu. Hẳn đằng ấy là một trong công chúa?
– Không, Giecđa đáp rồi đề cập lại đời mình. Nó nói thêm rằng nó yêu thích một cậu nhỏ xíu tên là Kay.
Con nhỏ xíu nghiêm nghị chú ý Giecđa và lắc đầu nói:
– chúng nó không thịt đằng ấy đâu. Chỉ khi nào tớ cáu với đằng ấy thì chính tớ đã giết đằng ấy.
Nói kết thúc nó lau nước mắt cho Giecđa và thọc nhì tay vào các bao thướt tha và nóng áp.
Xe dừng lại. Cả lũ về tới lâu đài như hoang tàn của bọn cướp. Quạ khoang với quạ black từ những nơi ào đến. Bạn thân chó nghêu to tường nhảy cẫng lên. Mỗi nhỏ đủ sức nuốt trộng một người. Trong một góc nha, bảy tám con con ngữa đã chiến thắng yên cương chuẩn bị sẵn sàng lên đường, buộc quanh cột nhà. Trên tường binh khí rỉ nát, áo choàng rách rưới bươm treo lộn xộn.
Giecđa cách vào, bé gái lũ cướp dìu đi nó. Lúc new đến, nó chưa phân biệt được gì cả, lo lắng bước không vững.
Trong phòng bự đấy bồ hóng một gò lửa bốc cháy trên sàn nhà. Khói bốc nghi ngút lên xà nhà rồi loanh xung quanh tìm lối thoát ra ngoài. đàn cướp nấu nướng xúp trong một cái nồi ném lên đống lửa với đang tảo trên kia nào là thỏ rừng, nào là thỏ nhà để nguyên cả con.
Con gái đàn cướp nói với Giecđa:
– Đêm ni đằng ấy ngủ tại chỗ này với cả bè phái súc đồ dùng xinh xinh của tớ.
Ăn xong, chúng nằm lăn trong một góc nhà có lót rơm. Bên trên chỗ nằm có hàng nghìn chim tình nhân câu đậu trên giá bán quen bắc ngang. Trong khi chúng đã ngủ, mà lại khi nhì đứa cho thì đám chim ngửng đầu lên nhìn.
– vớ cả bè lũ chim này là của tớ, con nhỏ xíu nói.
Nó bắt một con gần đấy, tóm lấy chân lắc làm nhỏ chim đập cánh phành phạch.
– Hôn nó đi! Con nhỏ bé reo lên cùng quẳng nhỏ chim vào khía cạnh Giecđa.
– Đây là đôi người thương câu rừng mất dạy, con nhỏ nhắn nói tiếp và chỉ còn vào những thanh fe chắn ngang miệng những hốc bên trên tường. Không nhốt lại là chúng chuồn mất ngay. Và đấy là em nhỏ xíu yêu của tớ.
Nó vừa nói vừa cố kỉnh lấy sừng một chú nai gồm chiếc vòng đồng treo cổ sẽ buộc gần đấy.
Đó là một trong những con nai già gồm đôi mắt thánh thiện đang quan sát đứa đàn bà lũ kẻ chiếm như có vẻ muốn van lơn nó tha tội. Lông nai đã bạc bẽo gần hết với đôi vị trí đã rụng, nhìn thấy cả da. Trông nó bạn ta có thể đoán rằng nó đang lang bạt những nơi